Nếu có dịp đến Với Đà Nẵng đi sẽ thấy cái tượng Mẹ Nhu kia. Đó là cái đường hướng tay Mẹ chỉ. Với những ai chưa hiểu rõ và sống lâu trên mảnh đất Đà Nẵng, có lẽ họ chỉ ấn tượng đường Dũng Sĩ Thanh Khê ở cái tên có phần… hơi dài. Nhưng với người dân Đà Nẵng, nhất là dân Thanh Khê, đọc tên con đường lên tự nhiên thấy trong lòng xốn xang bao niềm tự hào. Tình cảm đó càng thể hiện rõ hơn khi được thong dong đi bộ dưới những tán cây xanh um của cung đường, nhìn xa xa là tượng đài Mẹ Dũng Sĩ Thanh Khê sừng sững in bóng trên bầu trời xanh thẳm.
Nếu có dịp đến Với Đà Nẵng đi sẽ thấy cái tượng Mẹ Nhu kia. Đó là cái đường hướng tay Mẹ chỉ. Với những ai chưa hiểu rõ và sống lâu trên mảnh đất Đà Nẵng, có lẽ họ chỉ ấn tượng đường Dũng Sĩ Thanh Khê ở cái tên có phần… hơi dài. Nhưng với người dân Đà Nẵng, nhất là dân Thanh Khê, đọc tên con đường lên tự nhiên thấy trong lòng xốn xang bao niềm tự hào. Tình cảm đó càng thể hiện rõ hơn khi được thong dong đi bộ dưới những tán cây xanh um của cung đường, nhìn xa xa là tượng đài Mẹ Dũng Sĩ Thanh Khê sừng sững in bóng trên bầu trời xanh thẳm.
Không những thế đường Dũng Sĩ Thanh Khê còn gợi nhắc cho chúng ta cả một câu chuyện dài bi tráng. Đó là câu chuyện về tinh thần chiến đấu anh dũng, hi sinh can trường của Mẹ Nhu và 7 dũng sĩ phường Thanh Lộc Đán trong trận đánh vang dội vào ngày 26-12-1968.
Sau ngày giải phóng 1975, thành phố Đà Nẵng đã tạc tượng Mẹ Nhu làm bằng 7.000 vỏ đạn, đặt tại đường Điện Biên Phủ dẫn vào nội thành Đà Nẵng. Đó chính là Tượng đài Mẹ Nhu hay tượng đài Mẹ Dũng Sĩ Thanh Khê. Và theo hướng tay mẹ “chỉ” là con đường Dũng Sĩ Thanh Khê.
Những khác biệt đáng yêu.
Con đường Dũng Sĩ Thanh Khê sẽ dễ khiến cho những ai lần đầu đi tới đây thấy hơi kỳ. Kỳ vì trên cùng một đường thẳng nhưng đoạn đầu là Trần Cao Vân, đi chừng 100m mới bắt đầu đường Dũng Sĩ Thanh Khê. Đến đây khách thăm quan sẽ bắt gặp một sự khác biệt là sự đối lập giữa ồn ào – im ắng, sôi động - bình yên, đông đúc – vắng vẻ giữa đoạn đầu và cuối con đường.
Điểm đầu của con đường là một ga Thanh Khê luôn rầm rì hoạt động suốt ngày đêm, là Trường Đại học Thể dục – Thể thao Đà Nẵng, là cái nôi đào tạo nhân lực thể thao, là một Trường Cao đẳng Thương mại với quy mô khá rộng lớn và một Bệnh viện Da liễu luôn tấp nập bệnh nhân. Chừng đó địa điểm, khiến cung đường sầm uất. Thậm chí đôi khi khiến người đi đường phát bực vì quá đông đúc, nhất là vào những giờ tan học, sinh viên nêm kín đường.
Tuy nhiên, khi rẽ vào cái ngõ nhỏ là một bầu không khí khác hẳn. Càng về cuối đường, càng bình yên đến trầm mặc, mang đúng nghĩa là một khu dân sinh. Ở đó rất dễ bắt gặp hình ảnh các cụ bà nói chuyện phiếm, mấy cụ ông trầm ngâm đánh cờ tướng và những cái lưng còng mải miết gom lá rụng,…
Nơi bình yên nhất là được nhìn những cành phượng vĩ rủ xuống cổng Làng bạn sẽ thấy một không gian yên tỉnh đến lạ thường, hoặc những cánh phượng bám vào mái tóc người đi đường. Vậy có thể nói có những con đường chẳng để lại ký ức gì. Lại có những con đường khiến người ta mong nhớ da diết đến thế.